Tôi còn nhớ, mình đang ngồi trên tàu, lướt qua những cánh đồng cải vàng ươm, chia sẻ từng mẩu kí ức xinh đẹp với chị Đặng Nguyễn Đông Vy và gia giảm thêm thứ âm nhạc ngon như chocolat của Lady Antebellum, với ca khúc Just A Kiss. Đó là một khoảnh khắc đặc biệt ngọt và dịu dàng, được ngưng đọng mãi trong tâm trí.
Đi xa vài năm, nhiều mối quan hệ trở nên như tim đèn leo loét, mong manh như sợi chỉ được gắn trước thanh gươm Damocles. Chúng tôi duy trì tình bạn bằng vài tin nhắn mỗi khi muốn trút bầu tâm sự, cũng chẳng phải trút đâu, chỉ nhỏ giọt thôi. Và những cuộc gặp hiếm hoi, phải tính là vài năm một lần. Chúng tôi đã tự đùa nhau rằng, đời này không biết có gặp nhau được thêm bao lâu… Thế nhưng, những người bạn như thế luôn dịu ngọt như chocolat. Thâm trầm, quyến rũ, có dư vị đặc biệt và như chút đắng trót đọng lại nơi cổ họng để làm người ta lâng lâng, ngòn ngọt.
Thời gian đã ngưng đọng ở những thời điểm mà chúng tôi đã hiếm hoi gặp được nhau đó, từng câu chuyện được kể đi kể lại với một niềm vui tái khám phá, không bao giờ cũ. Đó là cách đây vài năm, khi chúng tôi cùng ăn một bữa cơm, cùng uống một li sinh tố ngon để đời, cùng nói một câu chuyện mà mãi về sau này mới hiểu hết chân ý của nhau. Nếu mới ngày nào tôi chỉ vừa chân ướt chân ráo vào Đại học, bạn tôi vừa vui với công việc mới. Thì nay chúng tôi cũng nói chuyện… đơn giản như ngày hôm qua chỉ trôi qua như thế.
Những mảnh kí ức có một sức sống mãnh liệt đến nỗi, xoá đi dấu vết của thời gian. Dù là tuổi ba mươi, tuổi hai lăm, hai sáu, bất kể. Khi nhìn thấy một mảnh của mình năm xưa, chiếc lá như xanh lại, mầm non định cuộn mình cho lần nhú mới. Đời người hoá ra thật giản đơn. Mọi cái khó đã qua đi trong chớp mắt, nỗi buồn để lại sau vết chân đi hoang, không buồn gợi nhắc lại, không buồn gợi mở ra. Cũng có thể là trốn tránh, cũng có thể là đã chiến thắng được sự tò mò và cái đầu thích tìm chuyện dở hơi của mình. Quên đi, chẳng qua chỉ để cho ngày tháng trong xanh hơn màu rêu ủ rũ, nụ cười giòn tan của kẻ đã được tái sinh làm người.
Tôi không còn nhớ nhiều những trang viết trong Hãy tìm tôi giữa cánh đồng. Đâu đó, là một mảnh kí ức vườn tược mà tôi cũng có cơ may cùng có, là một chiếc lá vàng định rụng mà sau khi đọc Tản văn của chị Đặng Nguyễn Đông Vy thì tôi được làm quen. Là một buổi sáng mai, thấy chim ca réo rắt, nhớ mẹ và nhớ đêm lim dim nghe chuyện lâm râm da diết.
Có chuyến đi nào hạnh phúc cho bằng trở về tuổi thơ, để thấy con trẻ làm thế nào mà khôn lớn, rồi làm thế nào mà những ước mơ thuở xưa lại được trở về. Có chuyến đi nào vui cho bằng tìm ra những khoảng không ngưng đọng đó, để chắt chiu trong tàu lá khoai môn chẳng bao giờ đựng vừa giọt nước, để mang đi đâu đó về lại chốn thành đô xô bồ. Để lâu lâu ru mình, khỏi những ngày tháng cô đơn, những ngày tháng chẳng có gì làm động lực bước tiếp.
Ở giữa cánh đồng, hãy tìm tôi theo tiếng gió thổi, hãy tìm tôi lẩn dưới dây sáo diều.
Hãy tìm tôi rúc mình bên bụi cỏ,
Mải mê tìm chú dế non,
Mải mê tìm tương lai
Không phải hái trên trời sao
Không phải rứt ra từ chồi non xanh biếc,
Cũng chẳng lú lên từ tuổi thơ tôi.
Nhiều lúc, lớn rồi vẫn thích ngậm một cây kẹo mút. Trưởng thành rồi vẫn thích được vỗ về bằng kí ức tuổi thơ.
Vẫn muốn được một lần mơ,
Lạc mình trong trang sách của ngày xưa
Và nỗi niềm thơ bé.