Vài giọt Chanel n.5? – Chỉ là sự bắt chước Marilyn Monroe!

Nhớ có lần từ Pháp về Việt Nam nghỉ hè, bạn tôi gửi tin nhắn sang nhờ mua cho mẹ bạn ấy một lọ nước hoa. Tôi hỏi lại, mẹ bạn thích hương như thế nào, dịu dàng, ngọt hay thanh tao. Hoặc có đặc biệt thích chai nào không? Bạn tôi trả lời: “Cũng chẳng biết, lựa chai nào đắt tiền, như Chanel hay gì đó…”

Nói như các bạn hay nói bây giờ là “sa mạc lời”. Câu chuyện với bạn tôi, cũng là câu chuyện rất phổ biến, mua sắm hàng hiệu vì cho rằng giá trị đồng tiền chính là giá trị vật phẩm, mà không để ý tới bản thân vật phẩm cũng có những giá trị riêng, do những người sáng tạo vun vén vào. Mà một vật phẩm sáng tạo không có tâm huyết của ngừời làm ra, tôi chắc chắn với bạn, không có chỗ đứng lâu bền, không thể thành huyền thoại như Chanel n.5 được.

Tôi hiểu, vì ở Việt Nam, mấy khi mà chúng ta có thói quen dùng nước hoa như một thứ để thể hiện con người. Nói chung cứ nước hoa là thơm, chứ thơm như thế nào thì ai mà biết. Thực ra, mùi của Chanel n.5 già dặn lắm, chỉ hợp cho mấy quý bà ngồi bên mâm vàng, đi limousine và thích phải sực nức thôi. Hoặc có dùng cho quý cô, thì phải hoàn cảnh nào rất sang trọng, dáng dấp lễ nghi một chút. Dùng Chanel n.5 hằng ngày nghe ra rất lố, rất vô duyên, rất mất giá trị của một mùi hương huyền thoại. Giống như đi 500 m mà bạn phải xách Limousine ra, ăn có chén cơm nguội cũng phải dùng chén ngọc thìa nạm kim cương vậy.

Một phần cũng bởi, chúng ta không quan tâm nhiều tới ý nghĩa, tới những giá trị tiềm ẩn trong mỗi vật phẩm xa xỉ cho lắm. Điều đó cũng tạo nên sự khác biệt cho một người yêu thích và một người mê đồ hiệu mù quáng. Thành ra, mỗi vật phẩm được tặng vô tình trở nên lãng phí, thành một thứ gì đó phù du hơn là hàm nghĩa quý mến, trân trọng mà ta muốn gửi gắm vào.

Nếu tôi tặng bạn một chai Angel Demon của Givenchy, là tôi đang muốn chúc cho bạn “cá tính hơn, tự tin hơn và quyến rũ hơn” với mùi hương nổi bật này. Còn Irrésistible có nàng thơ Amanda Seyfried làm đại sứ là muốn chúc bạn “sống thật tràn trề năng lượng, sống tưng bừng lên, sống là tận hưởng trong từng phút giây”.

Về Việt Nam, đôi khi, tôi hơi buồn, thấy nhớ nước Pháp chút đỉnh, không phải vì bên đó nước hoa muốn mua là có, không lo hàng thật – hàng fake, không phải vì đồ ăn Tây, trai xinh gái đẹp hay cảnh sắc tuyệt vời. Vì tôi thấy nhớ một chút gì đó tinh tế trên bàn ăn, nơi người ta xếp từng cái khăn sạch thẳng thớm, từng bông hoa trau chuốt. Nơi người ta xin lỗi từ những cái chạm nhẹ vào nhau, cám ơn kể cả khi nhận tiền thừa thối lại hay những lúc hỏi han giúp đỡ mà người khác cũng chẳng giúp được gì. Và cùng với đó, là khi những món quà người ta tặng cho nhau đều tỉ mỉ cẩn thận, đều có những hàm ý ẩn bên trong, dù đắt tiền hay ít tiền.

Lần sau, mua được một lọ nước hoa có mùi hương, có ý nghĩa tặng mẹ, tặng chị, tặng bạn vẫn hơn chứ?

Leave a Reply